TIN LIÊN QUAN:
>>> Hoa hồng không có Tại sao
>>> Một ngày đầu tháng Tư
>>> Có một phố đang đi ngang phố…
Người ta vẫn thường hay ví von thời tiết giống như một “cô gái mới lớn” bởi sự thay đổi liên tục trong tính cách của “nàng”. Nếu mùa xuân “nàng” dịu dàng với làn gió se cùng những chồi non mới nhú, mùa hạ “nàng” nổi bật với muôn sắc màu rực rỡ tinh khôi, mùa thu “nàng” thổi vào gió chút hương thơm của loại cốm mới, thì vào những ngày đông giá rét “nàng” lại khiến con người ta thèm được quây quần bên bếp lửa hồng cùng nhau thưởng thức ly trà nóng. Cá tính riêng biệt là vậy nhưng khoảng thời gian chuyển đổi từ mùa nọ sang mùa kia thì không rõ nét lắm. Điều đó cũng thật dễ hiểu. Có thể gọi khoảng thời gian đó là gì nhỉ? Chuyển mùa, đổi mùa, thay mùa, giao mùa vẫn đều mang một nghĩa. Nhưng tôi thích cái từ giao mùa.
Giao mùa, theo một ý nghĩa nào đó, cho thấy sự trao đổi, giao thoa xen lẫn chút vấn vương. Khi ấy, con người ta sẽ cảm nhận được sự “đỏng đảnh” của thời tiết khi mưa – nắng, nóng – lạnh thì cứ đan xen và thất thường…
Có những kỳ chuyển tiếp của sự giao mùa dễ lay động lòng người. Có sự chuyển tiếp mà con người ta mong đến sớm, để rồi mong nó qua nhanh, nghĩa là muốn lẩn tránh. Cũng có những sự chuyển tiếp mà người ta muốn níu kéo, dùng dằng, không nỡ chia xa. Với tôi, đa phần của cuộc đời, đó là sự chia tay mùa xuân để đến với mùa hạ. Khúc giao mùa giữa xuân và hạ.
Tôi đã từng được nghe những câu thơ về khúc giao mùa ấy:
“Cuối Xuân rồi nhìn về khoảng trời xa.
Nhìn mây trắng là là bay theo gió.
Những ánh trăng giữa đêm khuya sáng tỏ.
Hỏi anh rằng có phải hạ chớm sang?”.
Từ xuân sang hạ, vòm trời như cao rộng, thoáng đạt hơn thì dòng sông như thu hẹp lại. Những cơn mưa phùn, mưa bụi rả rích giờ đây đã dần được thay bằng những cơn mưa giông tích điện như tích tất cả năng lượng sống của thời khắc giao mùa để chuẩn bị cho những cơn mưa rào mùa hạ. Và khúc giao mùa từ xuân sang hạ còn chen vào cái rét Nàng Bân. Đợt lạnh cuối cùng đan cài câu chuyện cổ tích về nàng Bân may áo cho chồng, dệt nên bao tình nghĩa vấn vương…
Nhưng cái ranh giới mơ hồ đôi khi không rõ rệt ấy lại tạo cho tôi sự thảng thốt bất chợt, khơi gợi trong tôi bao nỗi niềm. Có lẽ những tâm hồn đang yêu, những người thuộc lứa tuổi đang yêu sẽ cảm nhận rõ nhất sự giao mùa ấy. Hạ đến giống như một chàng trai sôi nổi, nhiệt tình, xen lẫn chút bồng bột, ngông cuồng của tuổi trẻ nhưng lại vô cùng phóng khoáng. Và có lẽ chính sự thay đổi ấy của thiên nhiên cũng khiến lòng người xốn xang, bồi hồi theo từng cung bậc cảm xúc. Đôi khi giữa những bộn bề của cuộc sống, tôi lại muốn mình đi chậm hơn một chút để lắng nghe, để cảm nhận và để tận hưởng cái thời khắc tuyệt diệu đến an yên này.
Tôi đã thấy mẹ đem những chiếc chăn ra phơi như phơi phóng cả tuổi tác mình để chuẩn bị cho mùa màng bội thu. Tôi đã thấy sự hài hoà ngay cả trong tâm hồn con người giữa một thế giới mới đang dần mở ra, một thế giới ngập tràn màu sắc. Tôi cũng đã thấy nụ cười em khẽ nở trên môi khi sáng thức dậy nghe được tiếng chim hót bên ô cửa, nghe thấy tiếng cười rúc rích của những đứa trẻ tung tăng đến trường và khi em nghe thấy sự giòn giã của mùa hạ đang cận kề. Ở cái thời khắc này, tôi bất chợt nhớ về mùa hè năm ấy, cái ngày tôi còn ngồi trên ghế nhà trường, bên bạn bè, thầy cô và mùa hè ấy đã cho tôi muôn vàn kỉ niệm. Có chút bồi hồi thơ thẩn nhớ về những ngày tháng cuối cấp, những ngày hè oi ả tôi cùng lũ bạn ôn thi đại học, nóng bức nhưng vẫn không quên bày trò nghịch ngợm, tuổi học trò mà. Rồi chỉ vài ngày nữa thôi, người ta sẽ thấy những chùm hoa phượng đỏ cả góc sân, sẽ thấy cái trống trường nằm lặng im một góc, sẽ nghe được tiếng ve râm ran cả con phố và tôi tin bất chợt một lúc nào đó, người ta sẽ bồi hồi khi nhớ về tuổi thơ của mình.
Những ngày đầu tháng Tư, người ta không chỉ cảm nhận được khúc giao mùa, mà đây còn là dịp để người ta thực hiện đạo lý “Uống nước nhớ nguồn”, để con cháu nhớ về công lao của tổ tiên, những người đã đặt nền móng cho ta có được cuộc sống hôm nay. Dù ai đi đâu, ở đâu đến Tiết Thanh Minh ngày 3/3 âm lịch hằng năm cũng cố gắng về với gia đình để tảo mộ, sum họp bên mâm cơm. Những ngôi mộ được người nhà dọn dẹp sạch sẽ, vun đắp thêm đất mới, đó là những tâm đức của người đang sống đối với người đã khuất.

Những gánh hàng hoa loa kèn ngày đầu hạ.
Dẫu rằng thời tiết đang bị ảnh hưởng bởi biến đổi khí hậu, bởi hiệu ứng nhà kính khiến cái nóng có thể gay gắt và khó chịu hơn, nhưng tôi tin người ta vẫn luôn háo hức mong chờ hạ sang bởi những gì tươi trẻ mà nó mang lại. Có lẽ bởi vậy mà nhà thơ Hải Yến đã viết:
“Hạ về rồi gieo nỗi nhớ mênh mang.
Những trưa hè anh đàn và em hát.
Trái tim hồng thốt lên thành điệu nhạc.
Ngồi kề bên tay nhẹ khoác bờ vai.
Hạ đã về trong buổi sớm ban mai.
Em cô gái trang đài cùng anh bước.
Đi bên anh thì thầm em khẽ ước.
Mong đôi mình tình trước cũng như sau”.
Những giai điệu của cuộc sống trên thang âm năm dòng kẻ cũng giống như bảy màu của cầu vồng kia. Nó không phải là ảo ảnh, nó là sự chuyển động của thiên nhiên qua những mùa nhớ, mùa thương, mùa của kí ức và mùa của tình yêu….
Phương Mai