Nắng ở quê không bỏng rát, ngột ngạt như nắng ở thành phố. Có lẽ bởi nhiều cây cối, ít xe cộ, ít người qua và tôi cảm giác như ngày xưa cũng không có những ngày nắng nóng đỉnh điểm như bây giờ, nên mùa hè của chúng tôi trôi qua dường như dễ chịu hơn và vì thế cũng mang nhiều màu sắc, nhiều kỷ niệm hơn.

Chúng tôi được hưởng một mùa hè trọn vẹn theo đúng nghĩa. Kết thúc năm học vào ngày cuối cùng của tháng năm, ba tháng hè rong chơi với chúng bạn, và chỉ bắt đầu lại sự nghiệp đèn sách khi cả nước cũng nô nức trong ngày khai trường. Mùa hè của chúng tôi ngày ấy được mong đợi, đón chờ hơn bất cứ món quà nào trong năm.

Tôi thích tiếng ve! Đơn giản vì tôi rất mong đợi mùa hè. Trước cửa nhà tôi ngày ấy là một rặng nhãn chạy dọc cánh đồng. Đó là rặng nhãn chung của HTX, tháng bảy về là lúc lỉu, nặng trĩu những chùm sai trái ngọt rủ rê xuống đường. Đó cũng là nơi trú ngụ của đàn ve, tôi nghĩ chắc phải đến mấy trăm con mới tạo ra một dàn đồng ca mỗi trưa oi ả. Chẳng phải nói, tôi mong chờ âm thanh ấy biết nhường nào. Nó đồng nghĩa với việc tôi được gác lại sách vở trong khoảng thời gian đủ để no nê, thỏa thích với những thú vui với chúng bạn. Nên mặc dù đôi khi, có những ngày chúng hát không đúng tâm trạng thì tôi cũng dễ dàng bỏ qua. Và vì có chúng mà tôi thấy mùa hè của mình thật náo nhiệt, sôi động thêm bao phần. Tôi cá là trong đám bạn thân của mình, cái đứa nói ghét nhất tiếng ve kêu, vì nó làm cho ai đó inh tai đi chăng nữa cũng hơn một lần mong âm thanh ấy quay lại.

Ảnh minh họa

Nhắm mắt lại, bỏ ngoài tai tất cả những tạp âm, chỉ thấy râm ran từ màng nhĩ âm thanh không lên, không xuống, không trầm không bổng, không nhịp điệu. Đó là cách riêng mà tôi tận hưởng mùa hè của mình. Chú ve xấu số nào, sà vào nhà, xuống mặt đất mà vào tay tụi trẻ con chúng tôi ngày ấy là coi như trở thành món đồ chơi cho chúng tôi vần vèo cả ngày. Hết bóp bụng cho kêu, đến chế tạo “xe bọ xít”, rõ là ve nhưng toàn gọi là “xe bọ xít”. Một chút sáp nến là gắn chặt được bụng con ve vào cái nắp chai bia, chai coca đập dẹt. Rồi cả buổi chiều, chú ve cứ phải chạy vòng quanh mua vui cho tui trẻ con trong xóm cho đến khi làm mồi nhắm cho lũ gà trong vườn.

Mùa cấy hái, mùa gặt là mùa vui của trẻ con nhà quê thì phải. Người lớn ra đồng, trẻ con cũng ra đồng. Nô nức, nói cười như đi hội. Nhưng không phải để lội bùn, cắm mạ mà để thỏa thích những trò vui của mình. Bắt châu chấu, chọi cỏ gà, đá bóng, thả diều ngoài sân HTX từ lúc trời tắt nắng đến khi mặt trời xuống thấp, mồ hôi nhễ nhại, bết bát mới chịu về.

Mùa hè của tôi thật thiếu sót nếu không nhớ bác Tư xóm trên với chiếc xe đạp cũ kỹ, làn da cháy nắng, bác đội cái mũ cối xanh đã ngả màu và đằng sau yên xe là một cái thùng gỗ to đựng đầy ắp những que kem mát lạnh; bác dạo hết đường làng, ngõ xóm với chiếc kèn kêu “te, te…” và tiếng rao không lẫn vào đâu được. Mỗi khi tiếng kèn của bác Tư vang lên, lũ trẻ xóm tôi lại háo hức í ới nhau, đứa bồng bế em, đứa ống thấp ống cao vội vàng chạy ùa ra đầu ngõ, nhanh kẻo bác đi mất. Ngày ấy, bác là người đáng mong đợi nhất của lũ trẻ con.

Mùa hè của trẻ con ở thành phố và cả ở quê bây giờ có biết bao thú vui mới mẻ, hấp dẫn, nhưng nếu được lựa chọn, tôi vẫn muốn quay lại mùa hè những năm tháng tuổi thơ tôi.

Theo Pháp luật và xã hội