ISSN-2815-5823

Lại một mùa hiến chương

(KDPT) – Tháng 11 hanh hảnh gió đầu mùa, xao xác lành lạnh, mang theo những miền ký ức, đâu đó, lòa nhòa xưa cũ, dường như ta chợt lãng quên. Một chiều tan làm, thấy dọc các con phố nhiều sạp hoa đến lạ, mấy cô cậu học trò đang mê mải chọn những bông đẹp nhất, ta lại bồi hồi, một mùa hiến chương nữa đã về.

Tôi bỗng nhớ hình ảnh người đàn ông gầy guộc cùng chiếc cặp da sờn cũ, ngày ngày tới trường dạy con chữ cho lũ trẻ nghịch ngợm. Thầy giáo tôi!

Hơn 10 năm kể từ khi tôi rời mái trường cấp 3, nơi đã cho tôi biết bao điều quý giá. Là tình bạn, là con chữ, là những điều mới lạ về cuộc sống, và là tình thầy trò.

Lớp tôi vốn được mệnh danh là lớp cá biệt, cá biệt về cả tính cách quậy phá, cả về điểm số học tập. Một lớp học với những đứa trẻ chỉ mải mê ham chơi, trò chuyện, nghịch ngợm; một lớp học mà chưa từng giáo viên nào có thể đảm nhiệm vai trò chủ nhiệm nhiều hơn 1 năm, tưởng chừng như là “bất trị”.

Vậy nhưng, chính sự khéo léo, cảm thông và thấu hiểu học trò của thầy đã giúp chúng tôi thay đổi. Thầy không quát mắng mỗi khi lũ trẻ quậy phá, mà chỉ nhẹ nhàng phân tích việc gì nên, và không nên làm. Thầy cũng chưa từng “ép” học trò học những thứ mà chúng không thích, mà thầy dùng phương pháp truyền đạt của mình để khiến kiến thức trở nên thú vị và dễ hiểu hơn.

Nhưng có lẽ điều khiến chúng tôi yêu mến thầy nhất, là bởi sự giản dị và ân cần. Hàng ngày, thầy lên lớp bằng chiếc xe đạp cũ, chiếc cặp da có vài vết xước, và bộ quần áo kaki đã bạc màu. Song kiến thức mà mỗi ngày thầy dạy chúng tôi, lại luôn là điều mới mẻ. Cứ thế, trong chúng tôi dần nuôi lớn thứ tình cảm vô cùng đặc biệt với thầy. Nhìn cách thầy tận tình, chỉ dạy cho từng đứa học trò ngây ngô, cách thầy không ngại mưa đạp xe tới tận nhà để giảng bài cho cậu học sinh bị ngã không thể tới lớp, cách thầy không quản nắng gió, giá lạnh mà vẫn lên lớp bằng nụ cười hiền dịu, đó là cách mà thầy đã thay đổi và nuôi dưỡng tâm hồn chúng tôi.

Ảnh minh họa. Nguồn: Internet

Thầy thường nói với chúng tôi rằng: “Đối với thầy, mỗi học sinh đều giống như một đứa trẻ, chỉ khi ta biết cách dạy dỗ và cho chúng cảm nhận được tình yêu thương, chúng mới biết nghe lời. Trong cuộc đời mỗi người làm nghề dạy học, điều hạnh phúc nhất chính là được học trò của mình kính trọng, yêu mến, và nhìn chúng trưởng thành, nên người”.

Chúng tôi ngày một lớn khôn, lớp lớp trưởng thành, tạm biệt mái trường để đến với những chân trời mới với bao điều thú vị. Chỉ còn thầy tôi vẫn ở đó, vẫn ân cần, nhiệt huyết và dịu dàng như vậy…

Đã bao lâu rồi ta tung cánh bay đi, bỏ lại sau lưng cái khung trời nhớ thương ngập tràn kỉ niệm, bao tháng ngày còn khắc khoải trong lòng một nỗi niềm, một tiếng tri ân mà dù đã nói bao lần, mình vẫn chưa nói hết: “Ơn Cô – Nghĩa Thầy!”. Bao năm tháng vẫn còn khắc mãi ở trong tim …

Tôi càng thấm thía hơn bao giờ hết câu nói: “Nghề giáo là nghề cao quý nhất trong những nghề cao quý”. Thầy tôi cũng giống như những người giáo viên khác trên dải đất hình chữ S thân thương này. Trên biết bao bục giảng, bụi phấn vẫn cứ thế bay bay, thầy cô lại đem con chữ rải lên biết bao trang vở, cho mơ ước khát khao cháy bùng trong mỗi trái tim của học trò. Đất nước mình dù còn đó bao khó khăn, cánh cửa hội nhập, những tầm cao tri thức vẫn đang cần chinh phục, cô thầy chính là người đảm đương công việc dẫn dắt, dù cho hằng ngày cuộc sống của các thầy, các cô vẫn còn bao khó khăn, thiếu thốn. Ở biên cương, hải đảo, hay những miền đất xa xôi trên đất nước mình, biết bao người thầy, người cô vẫn hàng ngày bám trường, bám bản, để con chữ lại vút bay trên điệp trùng Tổ quốc.

Đất nước Việt Nam, con người Việt Nam ta bao đời nay vẫn đi theo truyền thống “Uống nước nhớ nguồn”, đó là đạo lý không bao giờ thay đổi để thể hiện lòng kính trọng, biết ơn tới những con người ngày ngày miệt mài tới lớp, mang theo nhiệt huyết, kiến thức và tình yêu thương cho học trò, chưa một lời than phiền trách móc. Một mùa tri ân nữa lại về, trái tim mỗi chúng ta lại trở nên rạo rực, bởi ở đó còn biết bao điều muốn nói…

Phương Mai



Kinhdoanhvaphattrien.vn | 05/11/2023

eMagazine
 
kinhdoanhvaphattrien.vn | 14/12/2025