Từ khi được sinh ra trong cuộc đời, mẹ đã chịu nhiều thiệt thòi, mang sẵn thiên chức làm vợ, làm mẹ. Bao vất vả, hy sinh không phải một ngày, một giờ, mà là cả một đời người…Sự hy sinh ấy thật thầm lặng, chẳng thể đếm đong, chẳng thể đem ra so sánh. Bấy nhiêu năm, giờ đây bóng mẹ đã nghiêng tuổi xế chiều, chạng vạng, mấy mươi năm gian khổ từ khi mẹ sinh con ra.

Mấy mươi năm chịu khổ, thiệt thòi từ khi mẹ lấy cha. Ấy là lúc cha mang trong mình lời thề Tổ Quốc. Mẹ vừa là cha, vừa là mẹ, vừa là bạn của con. Gió cứ thổi, mưa mãi giăng, thời gian bình thản đi qua suốt cuộc đời, gieo lên tóc mẹ màu trắng. Lại thưa…rồi lại rụng…Giọt mồ hôi nào vương trên lưng áo mẹ, vương trên trán mẹ nhăn. Ơi làn da mỏi, tóc rối đầu đội nắng, mẹ đã gánh trên vai nỗi cơ cực lớn nhất cuộc đời.

Có bao giờ lòng ta tự hỏi, giọt mồ hôi của mẹ, sao chẳng tròn, cứ mãi méo lăn, héo hắt, hao mòn dáng mẹ không thôi? Ở lưng trời, đã bao mùa dập dìu cánh én chao nghiêng, ngàn cây ngậm sương trời bao lần, để bạt ngàn cây nảy lộc đâm chồi, trải qua bao mùa Xuân thay lá, thay da. Nhìn cây xanh, con lại bùi ngùi thương mẹ, dù trăm chiều, nhưng mẹ chẳng thể mùa xuân. Mẹ giống như cây bàng mùa đông ngoài ngõ vắng, khẳng khiu, dần thưa lá, oằn mình chịu lạnh với gió đông, chồng chất nắng, chồng chất mưa. Trời cho mẹ hạnh phúc nào, sao mãi chẳng tròn, cả đời mẹ đợi chờ cha, rồi đến con cũng đợi chờ trong hiu quạnh.

Bấy nhiêu năm biền biệt ngoài đảo Trường Sa, xa xôi…ngay cả cha cũng gian khổ. Trọng trách trên vai, vì Tổ Quốc thiêng liêng, cha gắng mình cùng những người lính nơi đây luôn gìn giữ bình yên cho biển đảo. Cho đến ngày cha được về nhà, là ngày cha mang trọng bệnh. Di chứng của chiến tranh, của sức khoẻ, của tuổi già, cũng là lần mẹ mãi vắng cha, chúng con chẳng thể gặp được nữa…

Lần mẹ ốm nặng, sốt xuất huyết cả tuần, chẳng thể dậy. Ngày ba mươi Tết, cơm chúng con chan với gió cuối mùa đông…Tám tuổi thay mẹ con gánh nước. Gió ù ù thổi lạnh buốt hai tai. Hai tay con tê cứng. Những dải hoa cải trổ vàng dưới ruộng bên đường ngời sắc, cũng nhìn theo dáng con mạnh mẽ. Bước chân trần con bước, nặng trịch, chùng chình, thùng nước không móc xích gần chạm đất. Con chỉ gánh non vơi, càng thấy thương thùng nước đầy mẹ gánh đường xa mỗi chiều. Chỉ thế thôi mà một bên vai con đã dầy lên vì đỏ rát. Mẹ ốm nặng nằm đấy, con chỉ biết “THƯƠNG MẸ”.

Thật may sao, cao xanh chiếu cố chúng con, giúp mẹ nhanh bình phục. Dáng mẹ gầy thêm từ ngày ấy. Mẹ thương con hơn cả bản thân mình. Cuộc đời mẹ cứ thế, làm sao con kể hết được. Bây giờ trên đầu con cũng đã hai thứ tóc. Được về bên mẹ, con nghe lòng mình lại thấy bình yên, chẳng muộn phiền, chẳng lo lắng nghĩ suy. Lòng con cứ ước ao đi trên quãng đường cong, nửa vòng tròn để quay về ngày con còn nhỏ, để được nghe lời ru của mẹ. Có con vạc ngu ngơ, có con cò trắng trong câu ca dao, thuở lộn xuống ao, vì đậu phải cành mềm…Vọng theo lời ru ấy con luôn có mẹ bên đời…bên cạnh mẹ, con hạnh phúc nhiều thêm. Mẹ vẫn muốn chở che, dù con đã già, vẫn chăm sóc con như hồi con còn nhỏ.

“… Con dẫu lớn vẫn là con của mẹ

Đi hết cuộc đời lòng mẹ vẫn theo con…”

Tôi yêu mùa Xuân, yêu nụ cười của mẹ, giá như mùa Xuân của mẹ cũng giống như mùa xuân của đất trời, sẽ hạnh phúc biết bao, khi luôn có mẹ. Ngoài kia gió Xuân đang thầm thì trong nắng mới, vi vu thổi, thoảng đâu đó con nhớ lời ru của mẹ…Thêm một mùa xuân, mẹ lại già thêm một tuổi.

Bình minh dẫu có đẹp, nhưng rồi có lúc vẫn đến hoàng hôn, sẽ mang theo những vì sao rơi vời vợi. Lòng con thêm thương Xuân đời của mẹ, mẹ ơi…

Ta luôn trân trọng từng phút, từng giây, khi được ở bên mẹ. Đang quen với sự hiện diện của mẹ bên mình. Ta muốn nhìn mẹ vui, muốn nhìn mẹ cười. Bởi sẽ có ngày, mẹ ra đi…mãi mãi…Mùa Xuân vẽ mẹ đang ngồi nơi ấy, vẫn đan nỗi buồn khắc khoải nhớ mong con. Mùa Xuân vẽ hoa, vẽ thêm tóc mẹ ta màu trắng…

Tản văn của LÊ MINH