“Cuộc chơi lớn” của các sân khấu kịch Thủ đô
Sau khoảng thời gian dài, ngành giải trí “đóng băng” vì ảnh hưởng của dịch Covid-19, nhiều sân khấu đã có hướng đi riêng cho ngành nghệ thuật từng “vang bóng một thời” này. Đầu tiên, phải kể đến cuộc ra quân của sân khấu Lệ Ngọc – sân khấu xã hội hóa đầu tiên ở phía Bắc. Chào sân ấn tượng với vở diễn “Cây tre thần”, “Hoa sen lửa”, sân khấu Lệ Ngọc nhận được sự tán dương của khán giả Thủ đô. “Thừa thắng xông lên”, quyết tâm chinh phục được “miền đất hứa”, ngay cuối tháng 6, sân khấu Lệ Ngọc tiến vào phương Nam với tour diễn “Tìm về văn hóa cội nguồn”. 3 vở kịch: “Cây tre thần”, “Chí phèo – Thị Nở”; “Hoa sen lửa”, được công diễn tại Nhà hát TP HCM từ ngày 25-6 đến ngày 5-7.
Khác với hoài nghi ban đầu, hiệu ứng của 3 vở kịch đã hoàn toàn chinh phục khán giả phía Nam. Chỉ sau vài ngày công bố mở bán, hệ thống bán vé liên tục thông báo tình trạng “hết vé” vì số lượng khán giả đặt mua nhiều.
Giữa lúc nhiều ngành nghệ thuật vẫn “ngủ đông” và còn ít dấu hiệu phục hồi, thì cơn sốt vé của kịch Bắc khi Nam tiến, thực sự là một tín hiệu tốt. Theo thông tin của đơn vị phát hành vé, chỉ hơn 1 tuần mở bán, khoảng 4.200 vé đã được phát hành, 7 trên tổng số 10 suất diễn của sân khấu Lệ Ngọc tại Nhà hát TP HCM chính thức “sold-out”.
Nói về “cơn sốt vé” giữa Sài thành, NSND Lệ Ngọc cho biết, 6 suất diễn trong 3 ngày liên tiếp không phải là một đoạn đường dài, nhưng nó vừa đủ để chúng tôi chạm đến trái tim của những người yêu kịch Sài Thành, đủ để cảm nhận được tình yêu của khán giả nơi đây dành cho loại hình nghệ thuật này. Khi bắt đầu lên ý tưởng Nam tiến, trong lòng chúng tôi có lúc ngập ngừng. Bởi một vở diễn chinh phục được khán giả Thủ đô, không có nghĩa là nó sẽ “hợp khẩu vị” với khán giả Sài Gòn. Nhưng rồi, đam mê và sứ mệnh lan tỏa văn hóa đã hối thúc chúng tôi bước đi.
Sau thành công của “Cây tre thần”, vở diễn “Thị Nở – Chí Phèo” đã đưa khán giả tới cảm xúc cùng khóc, cùng cười với các nhân vật. Đặc biệt, vở kịch đã được các trường học lấy làm đề tài để học sinh viết tiểu luận.
Đưa kịch nói tới trường học từng là hướng đi của nhiều đơn vị nghệ thuật phía Bắc. Gần đây, Nhà hát Kịch Hà Nội đã hợp tác trường tiểu học Vinschool đem vở “Hai viên ngọc thần” biểu diễn cho các em học sinh xem. Chỉ hai ngày sau đó, các nghệ sĩ Nhà hát Kịch Hà Nội đã nhận nhiều phản hồi tích cực , hân hoan của thầy cô và học sinh nhà trường. Thời điểm này, song song với việc biểu diễn các vở cũ, Nhà hát Kịch Hà Nội bắt đầu khởi công vở diễn “Trương Chi – Mị Nương”.
Trước đó, Nhà hát Kịch Việt Nam cũng có sự trở lại ấn tượng với 2 vở diễn “Bệnh sĩ” và “Điều còn lại”. Các vở diễn đều trong tình trạng “cháy vé”. Điều này tạo động lực lớn cho các nghệ sĩ gắn bó với nghề. Hiện, Nhà hát Kịch Việt Nam đang xây dựng hình tượng người chiến sĩ CAND qua vở “Nữ cảnh sát SBC”.
Với tâm thế ,chỉ có khán giả mới cứu được sân khấu, các nhà hát Thủ đô tích cực đổi mới chất và lượng. Nếu các vở diễn kinh điển là thương hiệu của Nhà hát Kịch Việt Nam, thì các vở diễn tại sân khấu quay hiện đại nhất miền Bắc của Nhà hát Kịch Hà Nội, và sân khấu Lệ Ngọc với chú trọng phát triển mảng nghệ thuật dân gian là hướng đi riêng, khó trộn lẫn.
Theo NSND Lệ Ngọc, ngay từ khi thành lập sân khấu xã hội hóa đầu tiên phía Bắc, năm 2013, bà quyết tâm lựa chọn lối đi riêng trong việc xây dựng các vở kịch chất lượng cao. Và đích đến chính là chinh phục khán giả. Bởi thế, mỗi vở kịch còn hàm chứa cả kho tàng văn hóa cội nguồn của dân tộc.
Dù mỗi đơn vị nghệ thuật có định hướng phát triển riêng, điều cốt lõi vẫn là tác phẩm nghệ thuật chạm tới trái tim của khán giả và sống mãi với thời gian. Đó cũng là yếu tố quyết định sự phát triển, sống còn của ngành nghệ thuật sân khấu, trong cuộc đua khốc liệt với làng giải trí hiện đại.
MỘC MIÊN